A Haunting in Venice: Một kỳ án "Tâm linh" hay chỉ là trò lừa bịp?
Trinh thám là một thể loại rất được yêu thích nhờ sự bí ẩn và căng thẳng chất chứa trong từng sự kiện. Kinh dị lại càng được quan tâm hơn vì đơn giản thôi, càng sợ lại càng kích thích người xem, vậy còn gì hấp dẫn hơn khi hai thể loại này song hành trong một bộ phim điện ảnh.
Một vị thám tử vừa đi phá án vừa bị dọa ma. Quả là một ý tưởng thú vị để đưa lên bàn bạc. Thật may, ngay giữa thời điểm ngành công nghiệp phim ảnh đang rối ren chúng ta lại được thưởng thức một tác phẩm như thế, đã vậy phim còn dựa trên tiểu thuyết của Agatha Christie - một bậc thầy trong thế giới trinh thám. Phim đang nhận điểm số đẹp mắt trên những trang đánh giá, cùng nhiều lời có cánh từ giới phê bình trên khắp thế giới, vậy “A Haunting in Venice” có xứng đáng với những lời tán dương? Bộ phim thứ ba trong chuỗi tác phẩm về thám tử Hercule Poirot của đạo diễn Kenneth Branagh có vượt trội hơn những người tiền nhiệm? Và ai sẽ là đối tượng khán giả phù hợp để tận hưởng câu chuyện này? Góc nhìn điện ảnh sẽ trả lời ngay sau đây cho các bạn đọc thân yêu.
Giới thiệu:
Lướt qua một số thông tin cơ bản về phim “A Haunting in Venice” là nỗ lực tiếp theo của đạo diễn Kenneth Branagh trong việc đưa những trang sách của huyền thoại trinh thám Agatha Christie lên màn ảnh rộng, sau “Dead on the Nile” và “Murder on the Orient Express”.
Tuy nhiên khác với hai dự án trước, nơi mà phần lớn nguyên tác đều được chuyển tải lên màn ảnh. “Án mạng ở Venice” chỉ lấy cảm hứng từ tiểu thuyết Halloween Party của nữ nhà văn người Anh. Lần này phim vẫn xoay quanh Hercule Poirot nhưng lấy bối cảnh tại thành phố Venice của nước Ý, khi vị thám tử đã lui về ở ẩn vì mất niềm tin vào chúa và nhân loại. Tình cờ Poirot bị một người bạn cũ chèo kéo tham gia buổi gọi hồn, nhằm lật tẩy chiêu trò của một bà đồng nọ. Vị thám tử nào ngờ ông sắp đặt chân vào một hiện trường án mạng tinh vi, nơi mà những kẻ vô thần sắt đá nhất cũng phải tin rằng ma quỷ thật sự tồn tại. Ngoài đạo diễn Branagh sắm vai nhà điều tra người Bỉ, toàn bộ dàn diễn viên đều được làm mới so với “Án mạng trên sông Nile” năm ngoái.
Phim quy tụ những ngôi sao như là Jamie Dornan, Tina Fey và minh tinh vừa thắng Oscar Dương Tử Quỳnh. Đáng chú ý “Á mạng ở Venice” còn được chắp bút bởi Michael Green - người đứng đằng sau câu chuyện ttuyệt hay như là “Logan” và “Black Runner 2049”. Ngoài ra phim cũng có rất ít liên hệ với hai người đàn anh, nên bạn có thể không xem hai phần phim trước mà vẫn hiểu và tận hưởng được. Và đó là tất cả những gì bạn cần biết trước khi xem “A Haunting in Venice”.
Dàn diễn viên mới toanh của Án mạng ở Venice. |
Trải nghiệm rạp chiếu chất lượng:
Có thể nói, giới phê bình có cơ sở để cho “Án mạng ở Venice” số điểm khả quan vì bản phim này là một bản nâng cấp trọn vẹn so với “Án mạng trên sông Nile”, cả về nội dung lẫn hình ảnh. Đầu tiên về phần nghe, nhìn phim mang tới trải nghiệm đặc sắc khi lấy bối cảnh là thành phố Venice thơ mộng. Khoảng đầu phim, những góc máy rộng, toàn cảnh được sử dụng thường xuyên vẽ nên bức tranh đầy màu sắc về thành phố nổi của xứ sở Chiếc ủng. Màu sắc trong loạt cảnh này cũng được bố trí nhẹ nhàng tạo cảm giác thoải mái, biến bối cảnh thành một nhân vật sống giàu năng lượng thay vì chỉ là một hậu cảnh đơn điệu như phần phim năm ngoái. Vì vậy khi Venice thay áo để lộ khía cạnh kinh dị phim càng cuốn hút hơn, thật khó hình dung một thành phố nhộn nhịp để màu sắc vào ban ngày lại có thể trở nên kỳ bí thậm chí là lạnh lùng đến sờn gai ốc vào ban đêm.
Phân cảnh khi Poirot cùng người bạn dần tiến vào ngôi nhà, nơi hầu hết mọi chuyện diễn ra, ở đó khán giả không chỉ thấy bộ mặt khác của Venice mà còn cảm nhận được chuyện gì đó chẳng lành sắp diễn ra. Nhờ những góc quay khác thường và phần âm thanh tuy bình thản nhưng đầy tính hăm dọa, cơ mà đó mới chỉ là khởi đầu khi Poirot bước vào căn nhà ma ám, chuyển câu chuyện sang chiều hướng kinh dị, đạo diễn Branagh tiếp tục chứng minh sự nâng cấp của bản thân. Những cú jump scare có xuất hiện nhưng không nhiều, thay vào đó là bầu không khí nặng nề, trái với khoảng đầu phim những góc cận sát mặt nhân vật được chú trọng khai thác như muốn giam cầm người xem trong không gian đầy uẩn khúc, hơn nữa với tầm nhìn bó hẹp ta cũng không biết điều gì đang lẩn khuất trong bóng tối và ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Cách xử lý này mang lại cảm giác như là một cuốn truyện trinh thám vậy.
Nhắc tới hình ảnh mà bỏ qua âm thanh thì quả là một thiếu sót lớn, thật tuyệt vời vì đây lại là một điểm mạnh nữa. Được biết nhà soạn nhạc cho “Án mạng ở Venice” là Hildur Guðnadóttir nữ nghệ sĩ từng thắng tượng vàng Oscar. Có lẽ nhờ đó những bài hát không chỉ hợp tình hợp cành mà còn khuếch đại cảm xúc của người xem biết chúng ta thành những người đồng hành của Poirot. Ví dụ trong những cảnh yên bình mô tả thành phố Venice những bản nhạc rất du dương nhuốm màu Châu Âu cổ kính, còn trong những cảnh vị thám tử phá án âm nhạc lại dồn dập hơn nhưng không hỗn loạn. Ở chiều hướng tương tự, phần tiếng động trong phim cũng được thiết kế rất thực tế, cảnh Poirot nghe tiếng trẻ em khóc những tiếng nức nở ấy vang vọng ở mọi khu vực ở phòng chiếu như muốn thôi thúc người xem đứng dậy điều tra.
Hildur Guðnadóttir nữ nghệ sĩ từng thắng tượng vàng Oscar. |
Tóm lại về phần hình ảnh và âm thanh “Án mạng ở Venice” đã làm tốt, phim không chỉ khéo léo trong việc điều hướng cảm xúc của khán giả mà còn hòa trộn thành công hai thể loại kinh dị và trinh thám tạo nên một trải nghiệm đủ sức giữ chân người xem từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, đó mới chỉ là bề nổi vậy ở tầng sâu hơn thì sao cuộc điều tra lần này của Hercule Poirot có đáng nhớ hơn hai cuộc phiêu lưu trước không.
Câu chuyện:
Tạm chưa bàn về tổng thể, “Án mạng ở Venice” là một câu chuyện trực diện và giàu cảm xúc hơn phần phim năm ngoái, sự cải thiện được thể hiện ở mạch phim, trong “Án mạng trên sông Nile” nhà làm phim phải sắp đặt chán chê mất gần một giờ đồng hồ mới cho nạn nhân đầu tiên đi bụi, ở Venice thì khác khi các nhân vật mới tề tựu đông đủ khán giả đã được cho biết về một cái chết để đau thương trong quá khứ, không lâu sau một người nữa lại mất mạng theo cách không thể tàn độc hơn. Đã vậy trước đó cả hội còn chơi cầu cơ với nhau và đang hoang mang không biết thế lực siêu nhiên có tồn tại hay không, hướng phát triển này gợi nhớ về những vụ án kinh dị trong một số tuyệt phẩm trinh thám của các nhà văn như là Arthur Conan Doyle, Agatha Christie hay đâu đó là Conan nữa, trước những sự kiện khó tin như thế chúng ta khó có thể làm ngơ, nảy sinh cảm giác tò mò muốn biết đâu là sự thật.
Từ đó căng thẳng tiếp tục leo thang khi những hiện tượng khó hiểu diễn ra ngày một nhiều thử thách sức chịu đựng của thám tử Poirot. Đây lại là một điểm sáng nữa ở phần nội dung, bởi nó đặt nhân vật chính và một cuộc đấu tranh nội tâm chưa từng có. Cụ thể Poirot vốn là một người rất lý trí sống duy vật và không có chút niềm tin nào vào Đấng tối cao sau những dư chấn của hai cuộc thế chiến. Nay lại đứng trước những bằng chứng rằng chuyện tâm linh không đùa được đâu. Phân cảnh chỉ mình Poirot nhìn thấy ma mỉa mai đến đắt giá, vì nó chẳng khác nào một cú đấm vào niềm tin vững chắc của vị thám tử, từ đây nhiệm vụ của Poirot không chỉ là phá án mà còn là định hình lại nhân sinh quan của bản thân. Như thế những vấn đề cố hữu trong tính cách của ông, chẳng hạn như sự tự cao cố chấp nghiễm nhiên bị phơi bày một cách trần trụi và chẳng cần dùng nhiều tình tiết, khai thác nội tâm nhân vật chính là vậy nhưng phim cũng không bỏ qua những yếu tố liên quan tới trinh thám Poirot vẫn trổ tài suy luận rồi cuối cùng vạch trần được âm mưu gây sốc và chắp nối toàn bộ những gì đã xảy ra.
Tất cả dẫn đến một cái kết hoàn chỉnh khi sự thật được đưa ra ánh sáng và kẻ thủ ác phải đền tội, về phần Poirot ông cũng trở thành một con người khác tích cực và khoáng đạt hơn câu chuyện tròn trịa là một nhẽ nhưng sẽ chẳng mang lại hiệu quả nếu không có dàn diễn viên đủ tốt.
Dàn sao:
Vì ai cũng thể hiện tới mức tròn vai trở lên, tất cả những cảm xúc quan trọng nhất như sợ hãi, nghi ngờ cho đến lo lắng và bàng hoàng đều được các nghệ sĩ phô bày một cách thuyết phục. Song hai người để lại nhiều ấn tượng nhất là đạo diễn kiêm nam chính Kenneth Branagh và Dương Tử Quỳnh. Về Branagh, ông đã mang tới một Poirot chân thật, nhiều tâm sự hơn, chẳng mấy khi chúng ta được thấy tay thám tử người Bỉ tỏ ra bối rối nhưng nam diễn viên đã thể hiện thành công khía cạnh này mà không đánh mất cái uy vốn có. Dương Tử Quỳnh lại là một phạm trù khác cô xuất hiện với một vẻ ngoài khác lạ bí hiểm hơn và cũng máu lửa hơn có lúc cô còn khiến người xem giật bắn người vì biểu cảm quá đỗi ghê sợ phần cảnh đó là gì ở đâu thì mình sẽ không tiết lộ để tránh ảnh hưởng tới trải nghiệm của các bạn hãy xem phim và tự thưởng thức nhé. Nhìn chung “Án mạng ở Venice” là một trải nghiệm thú vị và là lựa chọn đáng cân nhất nếu bạn muốn ra rạp vào thời điểm này.
Dàn diễn viên chính của phim. |
Một số vấn đề:
Đầu tiên là dàn nhân vật phụ, ngoài người bạn của Poirot không ai có tác động đáng kể đến câu chuyện kể cả kẻ thủ ác, những thông tin họ đưa ra chỉ góp phần thúc đẩy mạch truyện đi lên chứ không tạo ra một rủi ro đáng kể nào. Thậm chí không ít lần tuyến nhân vật phụ đưa ra những câu thoại cho có, ít tác dụng trong quá trình điều tra. Khía cạnh trinh thám của phim cũng chưa tốt, cả phim Poirot chỉ trổ tài suy luận và phân tích hai lần nhường chỗ cho những cảnh dọa ma, hơn nữa nhưng thông tin đưa ra cũng khá một chiều không tính giải đố vì vậy lúc sự thật được phơi bày, không đủ khiến người xem trầm trồ vì cái kết quá dễ đoán. Cuối cùng, phần hình ảnh phim mặc dù là điểm sáng nhưng vẫn có những vết sạn, như những màn chuyển cảnh khá thô khiến khán giả chóng mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Kết luận:
Tựu chung, “Án mạng ở Venice” là một tác phẩm chỉnh chu, phim có phần hình ảnh bắt mắt, cốt truyện giàu tính tự sự mang lại nhiều trải nghiệm, kèm theo đó là cốt truyện lồng ghép thành công tinh thần của cả hai thể loại trinh thám và kinh dị điều mà hai phần trước đã không làm được. Tuy nhiên, phim chỉ làm tới ở khía cạnh kinh dị còn về mặt trinh thám thì vẫn nhiều hạn chế thậm chí còn dễ dàng quá. Có lẽ ngay từ đầu đạo diễn ra đã không quá chú trọng và yếu tố trinh thám vì tiêu đề phim là “A Haunting” tức là ám ảnh, một từ gợi cảm giác kinh dị thay vì những từ nặng tính trinh thám như hai phần phim trước. Vì thế phim sẽ phù hợp với cả những đối tượng khán giả muốn xem phim để giải trí lẫn những người tìm thông điệp cuộc sống thông qua màn ảnh, tuy nhiên với những con mọt trinh thám đến với phim vì tiếng tăm của Agatha Christie và muốn chứng kiến những màn suy luận và đấu trí nảy lửa thì có lẽ các bạn nên điều chỉnh kỳ vọng một chút kẻo ngã đau đấy.
Có lẽ sau hai phần phim không được lòng giới phê bình, Kenneth Branagh đã tìm được một công thức mới trong việc chuyển thể tiểu thuyết của Agatha Christie. Tuy phim vẫn chưa hoàn hảo nhưng nó là làn gió mới mát lành hứa hẹn mở ra những câu chuyện còn chất lượng hơn nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét